
Sáng nay tôi cũng lại
đi ngang …Và tôi đi với cô hàng xóm .
_ Cô biết hôn ,
ngôi biệt thự nầy là của một trùm …xã hội đen đó !
_ Ui trời ! sao cô
biết …ông ta là xã hội đen ..?
_ Tui ở đây lâu rồi
mà ..!
_ Ông ấy ghê lắm hả ?
_ Ai biết đâu …nhưng chắc là ghê . Xã hội đen mà !
Nhưng sao tôi vẫn
có cảm tình với chủ nhân ? Có phải vì cây bần mà chủ nhân đã ân cần chăm chút
trồng làm cảnh trước hiên sân – chứ không phải là cây bằng lăng hay cây ngọc lan hay cây lan Indo …những thứ
cây thời thượng ?!
Tôi hồ nghi chủ
nhân có một tuổi thơ dữ dội và cũng có nhiều kỷ niệm thời thơ ấu êm đềm với cây bần như tôi chăng ?
Ai biết đâu được . Ai
biết đâu được !
Nhiều khi cái thực
tại cũng không nói lên hết những gì là sự thật , phải vậy không ?!
Và tôi chợt nhớ đến một câu nói (hình như của Haruki Murakami):
Đừng để vẻ bề ngoài
đánh lừa , hiện thực lúc nào cũng chỉ có một mà thôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét