Thứ Sáu, 18 tháng 4, 2014

cổ tích - phải tin thôi


    Mãi cho tới bây giờ khi tôi kể lại câu chuyện nầy tôi vẫn còn chưa tin nỗi những gì tôi đã thực sự nghe -và -thấy : một chuyện “ cổ tích “ thời hiện đại .
 H Ng ,  một em học trò của tôi đã dạy cách đây khoãng ba mươi năm , con nhà bần cố tổ - mấy đời  làm thuê , nghèo rớt mồng tơi , lại bị tật sứt môi ( mọi người cứ thản nhiên gọi là Ng sứt ); thế mà …bây giờ tôi đang đứng trước một ngôi nhà nghệu nghễ “ hoành tráng “ nhất thôn , đó là nhà của em ấy .
Hồi tôi còn dạy học ở đây , em và gia đình còn ở trong một ngôi nhà tranh , hầu như là không có vách . Cha mẹ em là nông dân …ròng – "bần cố nông thuần túy' – tối ngày cứ cúi mặt làm thuê , hết nhà nọ tới nhà kia …khắp làng nọ sang làng kia . Nói chung là “ nghèo nổi tiếng “. Trước khi tôi “ di cư “ vào nam ,em có tặng tôi cái khóa làm kỷ niệm nói rằng “ ể ỗi ần ở óa ô ớ ới em en ô “ ( em đang là thợ sửa ổ khóa , mỗi ngày chỉ sửa khóa kiếm được mấy chục ngàn ).
Hiện giờ em đang là hàng xóm với tôi , cách nhà cũ của tôi chừng năm chục mét . Bây giờ thì em cũng nổi tiếng , nhưng không phải nổi tiếng nghèo “ mà là “ nổi tiếng giầu “ . Hi hi …
Nghe hàng xóm kể lại rằng một buổi sang nọ , em cũng ngồi sửa khóa như mọi hôm , bỗng nghe nhốn nháo một góc chợ …Lại có tiếng la , tiếng thét , xen lẫn tiếng cười ..ồn ào . Tò mò , em cũng chạy lại coi ; thì thấy người ta đang tranh nhau ngó một con rắn thật đen, thật to và thật dài …( nghe nói lại là đâu cũng mười mấy ký )
-         Gì gì …bán bao nhiêu …?
-         Hả , hả một triệu rưởi hả ?
-          Ừ chở đi Đà nẵng bán đi
-         He he …anh em mình hùn tiền lại mua nhậu đêê…
Em lên tiếng :
O nui in mua ! ( cho tui xin mua )
-         Mi mua ? khẹc khẹc …mi mua?
-         ạ ( dạ )
-         Bán cho nó đi …tội nó …!
-         Ờ ui út …( chờ tui chút )
Em gom trong túi mình được ba trăm , chạy đi mượn thêm triệu hai , giao cho chủ rắn .  Em nhận rắn xong chạy đi thuê một chiếc xe ba gác rồi nhờ mọi người khiêng con rắn bỏ lên xe . Em nhờ người trông chừng tủ đồ nghề rồi bèn chở “ông rắn “ đi vào trong núi …
Hôm sau mọi người bàn tán
  _ Hả , cái thằng Ng sứt mà làm cái chuyện ngộ nhe bà con
_ Ngộ sao ?
_ Nó chở con rắn vào thả ở “ Dinh Ông “ trong núi !
_ Hả ?
 Ai cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau hả hả …
Rồi Ng cũng lại tiếp tục sửa khóa , tiếp tục được gọi là Ng sứt . Và tiếp tục nghèo .
 Nhưng bỗng những ngày sau đó em lại  ăn chay và thường tụng kinh …
Bẵng đi một thời gian người ta không thấy Ng ngồi ở góc chợ nữa , nhưng cũng ít ai quan tâm …
 Cho đến một hôm tự dưng dân phố nhảy nai vì trong huyện có nhóm người trúng “kỳ” được cả mấy chục tỷ . Theo lời tường thuật của một nhóm phóng viên không chuyên nghiệp ( chỉ chuyên hóng chuyện hi hi )thì nhóm người nầy được sự mách bảo của thầy Ng. sứt …!Ô hô thế là người ta chạy đến nhà thầy Ng đông như hội . Thầy trốn , chỉ có vợ thầy và em thầy được trả lời phỏng vấn …” mệt nghỉ “ hihi 
Và rồi từ đó nhà thầy Ng luôn luôn có người đến xem , cầu , xin …”Ông “để được đi tìm Kỳ trầm đúng chỗ .
Tôi định vào thăm Ng nhưng thấy nhà đông quá nên ngại …Tôi tò mò hỏi bạn tôi , cô cũng là giáo viên
_ Chuyện ly kỳ quá vậy ? theo bà thì răng ?
_ Thật đó bà . Nghe nói sau khi thả rắn thì   Ng  nằm chiêm bao thấy “ Ông “ về bảo ăn chay ..rồi một hôm “ Ông “ bỗng nhập vào …coi bói
-         Cái vụ trúng” kỳ” có thiệt hôn vậy ?
-         Thiệt 100% luôn . Những người trúng “kỳ “ đợt đó họ đến nhà làm lễ tạ ơn . Người ta coi đông lắm , tui cũng có đi coi nữa . Trong buổi lễ đó thầy Ng cầm cả xấp tiền 500 ngàn ( tiền của chủ trúng Kỳ đem tạ ) đem phát quanh cho những người đứng coi . Tui được phát 2 lần , được 1 triệu đó hihi . Sau đó còn đâu hai tăm triệu , “ thày “ đem cúng hết trong “ Dinh Ông “
-         Thật lạ há . Cũng đáng trân trọng nữa . Ng nghèo mà …chơn chất thiệt thà như vậy
-          Ừa ai cũng ngưỡng mộ !Vừa rồi “ thầy Ng cũng cúng hai trăm triệu để tu sửa miếu bà ở Ng. Tr đó .Bây giờ thì không còn ai kêu Ng sứt nữa …hihi.. Giờ ai cũng trân trọng gọi là Thầy Ng
-         Tui nghĩ với nghĩa cử đó của Ng thì cũng đáng trân trọng và đáng gọi là thầy lắm chứ , phải hôn ?
-         Ừ …  Ngôi nhà Thầy đang ở là do những người trúng “kỳ “ xây cho đó
Tôi nhìn sang ngồi nhà sang trọng bề thế nhất …nhì làng xóm mà thầm mừng cho em . Đúng là không ai khó ba đời !
Như vậy là ,thật sự tôi đã nghe và đã thấy một câu chuyện cổ tích ở thời @ !
- Thật là do trời cho...,không phải muốn mà được , bạn tôi nói 
 Tôi giật mình .Hình như tôi đã nghe  câu nói nầy ...À phải của một nhân vật người tình  trong một câu truyện tình ...kỳ ngộ 
Đúng là có " mệnh trời " . Và ,mọi chuyện lạ   đều có thể xảy ra .

 Thế nên tôi không hề ngạc nghiên về bất cứ một câu chuyện cổ tích tình  nào hết . Có chăng chỉ là ngưỡng mộ và trân trọng !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét